Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

25.11.2016

Thời gian chuyển dần về những tháng cuối năm , bầu trời xám xịt những mây mù và mưa lất phất bay bay cùng những cơn gió lạnh bên ngoài những ô cửa kính nho nhỏ . 
"Chiều cuối năm ngồi trên tầng phố cũ 
Trời quê hương nhiều mây trắng sa mù 
...."
Lẩn thẩn đọc lại vài câu thơ cũ . 
Thời tiết ảm đạm nhưng bệnh nhân vẫn nhộn nhịp . Mỗi lần bệnh nhân đông thì lại rất dễ nổi cáu , rất may mọi người đều kiên nhẫn ngồi bên ngoài chờ đợi đến lượt mà không ra về . Chị điều dưỡng chạy ngược chạy xuôi , trông rất tội nghiệp .
- Bác sĩ ...
- Em thật sự rất bận ...
- .....
- Thôi được . Em hứa ... Em sẽ gọi cho vợ chồng chị khi có dịp .
Những lời tha thiết của bệnh nhân khiến lòng dịu lại .... cho đến khi bệnh nhân cuối cùng giải quyết xong ,với theo một câu trước khi ra về :
- Khi nào cưới vợ nhớ mời bác nghe .
- Dạ vâng bác .
Đồng hồ báo vừa qua 5h chiều .
Lại về nhà chìm vào cuốn tiểu thuyết " Đèn không hắt bóng " . Cùng với "Thầy lang " của Dolega Mostowicz, " Lời chẩn đoán cuối cùng" của Arthur Hailey thì "Đèn không hắt bóng " của Dzunichi Watanabe là 3 cuốn tiểu thuyết về y khoa mà mình rất thích. Cứ mỗi lần trời về những tháng cuối năm lại thích đọc "Đèn không hắt bóng " - không hiểu vì sao , có lẽ do bối cảnh giống nhau và thời tiết khiến thằng bác sĩ nào cũng muốn làm một Na-ô-ê trong giây lát . Cứ nhắc đến Na-ô-ê lại nhớ đến thầy Hỷ dạy Mô Phôi . Không biết thời trẻ thầy có đẹp trai như Na-ô-ê hay không nhưng cách thầy đốt thuốc và mỗi lần lên giảng đường thì trong những hạt bụi phấn luôn có lẫn mùi men thì rất chi là giống . Trong những câu chuyện dông dài trước mỗi lần giảng , giữa những lần giảng hay có khi nguyên cả tiết thầy vẫn nhiều lần nhắc đến Na-ô-ê và khuyên học trò nên đọc "Đèn không hắt bóng " . Có lần một thằng trong lớp bạo gan đứng lên hỏi thầy : " Tại sao thầy lại hút thuốc nhiều vậy ? " . Không có câu trả lời ...
Có lẽ cuộc đời này không bao giờ có thể tìm thấy một Na-ô-ê Kyosuke thứ hai. Làm gì có ai mổ bụng bệnh nhân chỉ để bệnh nhân yên tâm là mình đã được mổ , có ai truyền glucoza nhuộm đỏ để đánh lừa đó là truyền máu .... Nhưng mỗi bác sĩ có thể tìm thấy một phần Na-ô-ê trong con người mình , lạnh lùng và lãnh cảm bên ngoài nhưng kỳ thực đang cố che dấu sự yếu đuối và những phức tạp về nội tâm bên trong . Thế giới thực ngoài đời và ở bệnh viện rất chi là khác nhau , có khi là trái ngược hẳn . Và rồi ai cũng thấy có những Noriko nào đó xung quanh mình , bất chấp tất cả để theo đuổi một tình yêu cay đắng và không kém phần bi kịch . "Nhưng trái tim và tình yêu là hai thứ không thể đánh giá được bằng chuẩn mực của riêng ai.đó . Cũng như những ngon đèn , có những cái hắt bóng , có những cái không ... "

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét